Chàng trai từ hôm qua
AT - Cứ tưởng đã giấu được bạn tận đáy đại dương. Và nghĩ ta vĩ đại nữa cơ đấy. Dám yêu và dám ngừng yêu.
Ta đã thử đi qua rất nhiều con đường không có dấu chân bạn. Ta đã nói lời yêu thương với những người không phải bạn. Ta đã hát cho người khác nghe bài ca ta từng thề với lòng sẽ chỉ dành cho bạn. Quá nhiều thứ "đã từng".
Giờ này chắc bạn đã bình yên với giấc mơ có cô gái thục hiền. Đứng đợi bạn cuối con đường là hạnh phúc. Chỉ cần bạn hạnh phúc, thế là ta có đủ lý do để mãn nguyện.
Một năm trước, giờ này, đang nghĩ không biết mình có nên tiếp tục như thế này không.
Một năm trước, giờ này, đang chờ đợi (và vẫn luôn chờ đợi) một tiếng gõ cửa quen thuộc.
Một năm trước, giờ này, ngồi viết những entry đầy tuyệt vọng, tiếp nối những ngày khủng hoảng trong cô đơn và những cơn co giật của ký ức.
Cũ kỹ.
Và ta đã biết dừng lại.
Bạn cứ cô độc trong niềm đau của những giấc mơ rách nát về cô gái thục hiền. Để ta biết rằng, một ngày nào đó, một lần nào đó, một nơi nào đó trong cuộc đời nhiều nẻo khuất, bạn cũng đã từng nghĩ về giấc mơ rách nát của ta, bạn từng biết ta chôn bạn dưới đáy đại dương, bạn từng biết ta vĩ đại. Chao ôi, phù phiếm, hoang hoải. Cho ta buồn một chút nhé, sẽ không ai biết đâu, hỡi mảnh nhớ vĩnh cửu đã nằm lại trong trái tim ta.
Đêm nay sẽ như mọi đêm, lại đắp chiếc chăn của bạn, ngủ trên một cái chiếu của bạn, giặt một lần rồi mà không bay hết mùi. Ôi cái mùi ám ảnh. Đôi khi nghe mơ hồ một tiếng trở mình trong đêm, một hơi thở đầy lo toan. Nỗi nhớ lăn đầy ra chăn chiếu. Mình ta riêng một góc trời...
Khó ngủ. Mà có đêm nào là dễ ngủ? Nỗi nhớ cứ thường trực thế, vẩn vơ thế. Giấc mơ vừa cất lại trong gối tối hôm trước lại êm ả chìm vào giấc ngủ tối hôm sau. Có lần ta làm một thí nghiệm nhỏ với bản thân mình. Ta nhắm mắt và đoán xem vật nào trước mặt mình đã từng có bàn tay ấy chạm vào. Và rất khoa học nhé. Chỉ có nỗi nhớ biết gian lận thôi. Ghét những điều vu vơ mây cỏ, những thứ đại loại như mưa tháng chín và nắng tháng tư. Giết lòng mình vì những bong bóng nước ảo mộng. Điều không tưởng.
Bạn cứ lạnh lùng.
Ta không cưỡng nổi cám dỗ từ một đôi mắt cười, và vì thế, biết ơn sự lạnh lùng của bạn. Quỹ đạo của ta không có con đường nào giao với cuộc đời bạn. Ta hiểu. Nhưng bạn chưa bao giờ có cơ hội tẩu thoát khỏi trái tim ta, và sẽ không bao giờ có điều đó, trừ phi ta không còn là ta nữa.
Ta không có ý định đi bên đời bạn, không có ý định nhìn vào đôi mắt bạn (ta sẽ chết chìm trong đó mất), càng không có ý định muốn có bạn. Chỉ đơn giản là bạn đã là một mảnh rất sâu cắm trong vô thức của ta.
Ta nhớ bạn trong vô thức. Ta yêu bạn trong tiềm thức. Ta quên bạn và cười với bạn trong ý thức. Ý thức của một kẻ thừa biết mọi chuyện sẽ ra sao nếu tiềm thức và vô thức muốn nổi loạn.
Bạn ngủ rồi. Ngủ thật rồi. Mưa tháng tám rả rích ngoài ô cửa. Ta nằm nhớ về một năm trước, ba năm trước...
Vẫn nhớ ánh mắt ấy, nụ cười ấy, hơi thở ấy. Vẫn nhớ những câu nói không chủ ngữ. Những cử chỉ quan tâm nhè nhẹ như chỉ sợ biểu lộ rõ thì người ta lại hiểu lầm. Bạn của ta lo xa thế đấy. Thương lắm những lần như thế. Và có cảm giác ở bên bạn là một cái tội không thể tha thứ.
Ta sắp rửa được tội lỗi của mình.
Ta sẽ rời xa.
Nhưng ta đã bí mật mang theo một góc trời xanh nhìn qua kẽ lá của tán phượng vô tư, bí mật mang theo hương đêm lẫn trong tô miến ăn cùng bạn mùa giáng sinh năm cũ, mang theo dáng hình một gã trai ngất ngưởng, lạnh lùng và ngang tàng giữa dòng người bon chen trên phố chiều.
Và cười như thế mãi nhé, bạn của ta. Cứ sống vô tư như thế mãi nhé, bạn của ta.
Rồi ta sẽ nhắn tin, sẽ gọi điện cho một ai đó ta sắp gặp được trên những nẻo đường ta đang đi. Sẽ yêu, sẽ nhớ và buồn vui, giận hờn. Rồi sẽ là một ngôi nhà và những đứa trẻ, hoặc không là gì cả và tiếp tục đi hoang. Và vẫn sẽ để dành nỗi nhớ cho bạn trong một góc trời tháng chín.
Vĩnh viễn.
Vẫn là một bài từ "Áo Trắng", đọc sao có cảm giác của mình ghê. Hừm, chuyện tình cảm sao mà khó hiểu qua đi thôi. Dạo này không liên lạc gì rùi, nhưng cảm giác cũng không như lúc trước. Vậy là tốt, vậy sẽ dễ dàng đối diện với nhau hơn..dễ...hay không dễ...chẳng biết nữa nhưng mình nghĩ thé là tốt. Vì nếu để tình cảm lớn lên rồi thì chẳng biết được chuyện gì sẽ xảy ra, nhất là với đứa yếu đuối trong tình cảm như mình..
Ngủ yên nhé "chàng trai từ hôm qua"
0 comments:
Đăng nhận xét